Nhận xét truyện ngôn tình huyền huyễn Bồ Đề Kiếp
Bồ đề kiếp kề về Linh Nhược ở phàm trần vì giúp một người thành toàn một đoạn nhân duyên và lại vì hắn mà sinh chấp niệm.
ra mắt truyện ngôn tình bồ đề kiếp
Tác giả: Quỷ Đăng Quân
Thể loại: Truyện ngôn tình, cổ đại
Trích đoạn truyện bồ đề kiếp
Bồ đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài. Lâu nay không một vật, nào chỗ bám trần ai” (1)
Hòa thượng Không Ý ngồi ở bên trên một khối đá giảng giải cho chúng ta về Phật pháp, kế tiếp đứng dậy đi đến trước mặt ta hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?“.
Ta biết phiên bản thân cũng đã sống đc hơn hai nghìn năm rồi, nên cũng có tiếng tăm, liền vui lòng vội nói: “Tính đến ngày hôm trước con đã sống được hơn hai nghìn năm rồi“.
Không Ý gật gật đầu, đưa tay bỏ lên đầu của ta một chút, rồi đáp lại: “Sau này gọi ngươi là Linh Nhược đi“.
Ta nóng vội nói cảm tạ. Lại thấy Không Ý quay người về phía Huyền Châm, nói vài câu rồi rời đi,
bây giờ Huyền Châm tiến đến đây, nhìn chúng ta nói: “Sư phụ không ổn định rời đi một thời hạn, ta sẽ quan tâm những ngươi thật tốt“.
đọc thêm list đam mỹ cao h
Nói thì nói vậy, nhưng Huyền Châm cũng là tiểu tăng ni tu vi không đảm bảo, chính vì thế tự mình cầm bạn dạng tâm kinh ra chỗ dưới cây tử bọn chợp mắt.
Chúng Phật tử thấy nhàm chán, lại thêm có gió nhẹ cùng ánh mặt trời, cũng liền ngủ.
Ta hiện nay đã mang tên, trong tâm đang rất vui, vốn định cùng tiểu Phật tử cạnh bên thủ thỉ, nhưng hắn cũng đã ngủ rồi. Không gian trong chốc lát thật yên tĩnh, hệt như chỉ còn một mình ta vậy.
“Tiểu Phật tử, ngươi tên là gì thế?”
Âm thanh tự nhiên xộc tới làm ta giật mình, đảo mắt nhìn lại, liền thấy một tiên nữ cực đẹp.
“Ta? Ta tên là Linh Nhược“. Ta trả lời, không nghĩ đến vị tiên nữ này thật tinh quái, vừa mới cùng ta nói mấy lời đã đem ta từ trên cây xuống rồi co cẳng chạy đi.
“Ôi… Ngươi định đưa ta đi đâu vậy?“. Ta kinh hãi.
Tiên nữ đó lại nói: “Ta đưa ngươi xuống trần gian“.
“Xuống trần gian làm cái gì? Ta là Phật tử, ta phải ở lại Ly hận thiên“. Ta muồn tự mình về, nhưng nàng ta không hiểu nhiều sao lại giữ ta rất chặt.
“Xuống trần gian là có thể chơi vui rồi. Có nhiều đồ đẹp mà ở Ly hận thiên ngươi không thể nhìn được. Ngươi thật hung dữ. Ngươi không muốn đi xem sao?”
“Không muốn…”, mắt thấy nàng đã chạy ra khỏi Ly hận thiên, ta cảm nhận thấy vừa khó hiểu vừa phiền não, “ngươi mau đem ta trở lại đi, còn nếu không Ý biết được nhất định sẽ phạt tội Huyền Châm mất“. Đọc full list Truyện ngôn tình ngược
Tiên nữ tuy nhiên lại mặc kệ, chỉ nói: “Ngươi thân là Phật tử, dù sao cũng phải đi cứu người. Hiện tại đưa ngươi đi cứu người, ngươi không giúp ta sao?”
Ta nghĩ nghĩ, cứu người chính là sứ mạng của chúng Phật tử, cũng là một trong những phần của các bước tu hành, do dự một lúc liền đáp ứng nàng ta.
Hiệu suất làm việc của tiên nữ này cũng thật đỉnh, chỉ chốc lát đã đưa ta xuống trần thế. Trước mắt ta lúc tối lúc sáng, thật chưa biết mình đang nơi nào.
“Đây là đâu vậy?”
“Ngươi đang ở phía trong một nhà có thai phụ, ngươi xem, bên cạnh ngươi có chính xác là có một tiểu oa đang muốn chui ra bên ngoài không?”
Ta ngẩng đầu, quả nhiên là có một tiểu oa cạnh bên mình. Ta không khỏi có chút u oán: “Nhưng sao ngươi lại đem ta vào trong bụng của người ta thế, tiên nữ nhà ngươi, Tại Sao lại làm bậy ở đây…”
Xem thêm truyện đam mỹ ngược
“Tên ta là Ức Cẩn, không phải là tiên nữ“. Ức Cẩn nhẹ giọng nói. “Tiểu Phật tử nhà ngươi nhớ kỹ, tiểu oa sắp sinh này còn có số khổ, trong tương lai nàng sẽ chạm mặt một người có gương mặt như ngọc, là một trong công tử có khí chất phiêu nhiên, từ đó vi tình sở hoặc, nhưng vị công tử này thực chất là duyên phận của tiểu oa, ngươi than là kẻ nhà Phật, dĩ nhiên sẽ vì người hữu tình mà đi lý giải nghi hoặc này cho họ, phải không? Cho nên, sau đây ngươi hãy sát bên nàng, đến khi tương ngộ rồi, hãy trợ giúp chúng ta đến với nhau, giúp họ vượt qua cửa ải gian nan, có đc không?”
Hóa ra là muốn thành duyên cho 1 đôi uyên ương số khổ, tuy rằng đây không phải là biến đổi số kiếp, thế nhưng thần tiên không được nhúng tay vào chuyện phàm nhân, cũng khó trách Ức Cẩn lại tới tìm ta. Cũng may đây không phải là chuyện khó khăn lắm, cũng chính là trọng trách của người nhà Phật chúng ta.
chính vì như thế ta trả lời: “Ừm, ta biết rồi. Ngươi cứ an tâm đi“.
Ức Cận cũng ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn chưa rời đi, nhắm đến thai nhi kề bên ta nói: “Vật nhỏ tuổi, ngươi nhớ kỹ, trong tương lai gặp mặt đc người mình muốn thì hãy đem hạt đậu đỏ này đưa cho hắn“. Kết thúc lời Ức Cẩm thở nhẹ, “Được rồi, ta phải đi rồi. Tiểu Phật tử ngươi ngàn vạn lần phải nhớ lời hứa đấy“.
Ta đang định đáp lời thì nghe được âm thanh phát ra từ phía bên ngoài, là âm thanh của nữ tử: “Đứa nhỏ dại muốn ra rồi. Phu nhân hãy gắng sức“.
tiếp nối là 1 trong những trận lắc lư, ta liền thấy có ánh sáng, lại nghe nữ tử kia hô to: “Đứa nhỏ dại này sinh thế nào lại đưa theo cả hạt bồ đề?”
Tham khảo thêm Truyện đam mỹ
Theo như lời của nữ tử này, trước mặt ta tối sầm lại, bên người ta lập tức lại xuất hiện thêm vài nữ tử nữa, có già có trẻ, sau cùng còn tồn tại cả một lão nhân tóc trắng xóa.
Lão nhân với tay nói: “Mau. Mau để ta xem nào“.
Nữ nhân đỡ đẻ liền ôm đứa nhỏ cùng ta đến trước mặt lão nhân nói: “Lão phu nhân, người xem. Là tiểu thư, trời sinh đã đưa đi một hạt bồ đề“.
Lão nhân lập tức lần lần chuỗi hạt tràng tràng bên trên tay, ngẩng đầu kích động nói: “Là Phật tổ thương xót, là Phật tổ thương xót Tiết gia chúng ta. Thật xuất sắc quá! Thật tốt quá!”
mọi người nghe vậy cười rộ đứng lên, nữ nhân đỡ đẻ liền đem đứa nhỏ dại rửa thật sạch rồi lấy khăn bọc lại, lại có người đem hạt bồ đề – là ta đi chà lau sạch, đặt ở bên người tiểu nữ oa. Bây giờ có tỳ nữ bê chậu nước đến bên giường nói: “Phu nhân ngủ rồi, mỗi người cũng về cả đi“.
xong lời, mỗi cá nhân đều tản về, ở trong nhà sót lại có ta, tiểu oa kia, còn có chân dài thân đang ngủ say kia and một tỳ nữ coi phòng.
Chúc bạn đọc truyện bồ đề kiếp vui vẻ!
Tham khảo thêm truyện đam mỹ hoàn