Review truyện mỹ nhân Ngư

Hotgirl ngư đề cập về câu chuyện bỗng nhiên một ngày phép màu lại xảy ra, hero chính lại thấy đc 1 mỹ nhân ngư

share truyện Hotgirl ngư

Tác giả: Áo Lợi Thu
Thể loại: Truyện đam mỹ sủng

Trích đoạn truyện người đẹp ngư

hàng xóm new của tớ không thể nói chuyện.

sau khoản thời gian chuyển tới được một tuần lễ, tôi mới phát hiện ra kì dị này.

mỗi một khi chạm mặt buộc phải cậu đấy tôi hồ hết chủ động chào hỏi, bởi cậu đấy thật sự là 1 trong những không đủ niên yên tĩnh, xinh đẹp.

suốt trong quãng mười sáu năm trong đời, tôi chưa đã từng nhìn thấy mình không đủ niên làm sao xinh như cậu đó, mái tóc đen mượt, làn da trắng như tuyết, mi mắt dịu ngoan nhưng rủ xuống, cất khuất ánh nước lợt lạt dưới mặt đáy mắt.

Tôi tưởng chừng cậu ấy chắc hẳn là bước ra từ trong truyện cổ tích, tóc đen hơn gỗ mun, da dẻ lại trắng như công chúa Bạch Tuyết xem thêm Truyện ngôn tình

nhưng cô công chúa luôn luôn có một giọng đề cập rất dẻo quẹo, nhưng mà cậu ấy bấy lâu chưa đã từng mở miệng thì thầm, chỉ cần đứng sinh hoạt xa mà bố thí cho tôi một chiếc mỉm cười cách biệt.

lúc đầu tôi cho là cậu đấy không quí tôi, tiếp nối new phát hiện, cậu đó với tất cả thành viên gia đình mọi như vậy, chỉ với mỉm cười xã giao, ko ý muốn thân cận, cũng không có mở miệng.

Chỉ một tuần lễ tôi đã trải quen với gần hết hàng xóm new, vì vậy khi rỉ tai mang Lý thẩm, thẩm ấy với đề cập bóng gió cho tôi biết, từ hồi chuyển tới đây đến giờ cậu ấy chưa từng mở mồm nói chyện đem 1 lần, cũng chưa từng quan sát thấy người nhà của cậu, giống một bạn câm hiếm hoi, hiu nói quanh nói quẩn.

lúc thẩm ấy nói gần như lời này phía trên mặt đầy thổn thức cộng tiếc nuối, trong trái tim tôi lại khám phá sở hữu chút tiếc nuối thanh nhàn nhạt.

một thiếu niên xinh như vậy, thế tuy vậy là người câm.

thì ra cậu đấy không hề là công chúa, mà chỉ cần 1 gia đình bạn cá ốm, đáng thương.

Chỉ có chế độ cute light novel mỹ lệ, lại sống thọ cũng không tồn tại bí quyết như thế nào bình chọn đc nội tâm của mình.

Thủ tục chuyển trường vào ngày cuối tuần này là dung giải ngừng, đang đến tôi đang liên tiếp chương trình 11 sinh sống dòng thị trấn lạ lẫm này.

mặc dù trước lúc dọn nhà tôi sẽ cùng tổng cộng bè đảng nhắc lời từ biệt, nhưng mà khi đối diện có trường học mới, lớp học new, bàn sinh hoạt new, tôi lại với chút không mong muốn. Cho nên lúc ngơi nghỉ lớp mới nhìn thấy một người nhưng mà bạn quen, tôi cơ biển không tồn tại chút do dự làm sao nhưng chọn chỗ ngồi ko kể cậu ấy.

Tuy rằng cũng chỉ new quen được một tuần, thậm chí còn chưa đã từng đề cập sở hữu nhau câu nào, nhưng ít nhất cũng là kẻ quen nhưng.

Tôi ngồi xuống ngoài cậu đấy, nhẹ giọng hỏi thăm 1 chút: “Chào.”

Cậu đấy nhấc mí mắt lên đối diện có tôi. Dưới hàng lông nheo mỏng dính, dài là cặp con ngươi tỏa ra gold color kim khoan thai nhạt dưới ánh nắng mặt trời, sáng lung linh như viên đá hổ phách khảm lên vừa đúng vào ngũ quan thanh tú sản xuất mẫu điểm sáng mơ biển về giới tính.

Cậu ấy thực thụ là một trong những thiếu niên cực kỳ đáng yêu. 1 Lần tiếp nữa tôi xác nhận lại chuyện này.

Cậu đấy nhìn tôi nửa ngày, tợ hồ chung cục cũng nhận thấy tôi là láng giềng new chuyển tới, nhẹ nhàng mỉm cười có tôi.

Tôi cũng mỉm cười mang cậu ấy.

sống phía sau sở hữu tổ ấm đá đá ghế của tôi, tôi quay đầu lại, là một trong bạn gái, quý khách đấy thần bí hề hề đề cập cho tôi biết: “Cậu chả biết sao, cậu ta là người câm, chẳng thể rỉ tai, cộng cậu ta chào hỏi cũng vô bổ thôi.”

chưa biết sao, mặc dù tôi đã sớm biết đây là sự thật, dẫu vậy tương đương chả Để ý đến nó.

có lẽ là vì thái độ của bản thân nữ đó quá tùy ý ngạo mạn, cũng có lẽ là do tôi liếc mắt qua, tức thì quan sát thấy cậu ấy ưỡn ngực lên đến sống lưng thẳng tắp.

Xem thêm full Truyện đam mỹ h

Cậu ấy chỉ với chẳng thể thì thầm, cũng đâu chỉ là kẻ điếc.

Tôi chỉ lễ độ cười cười có cô bạn nữ đó, không nói một lời tức thời quay người thân lại.

“Cái cậu đó…” Tôi nghe nhìn thấy giọng bạn gái ấy nhỏ bé giọng oán giận mang người nhà người dùng cùng bàn.

nhưng mà tôi không tồn tại xem xét.

Tôi khắc tên của bạn lên giấy, đẩy tới trước mặt cậu đấy.

Cậu đấy với chút ngờ vực nhìn tôi, tôi loạch xoạch viết xuống một hàng chữ khác: đấy là tên của mình, còn của cậu là gì?

Cậu đấy nhìn tôi, tôi ngay thức thì im re nhưng nhìn lại.

cuối cùng cậu đó cũng cầm bút lên, ở trên giấy nhẹ nhõm viết xuống nhị chữ: Cận Sở.

thế ra cậu đấy tên là Cận Sở.

Tôi viết: Tên của cậu thật êm tai.

Cậu ấy viết: Cảm ơn.

Cậu đấy hơi cúi đầu, ngón tay cầm bút ốm dài, trắng nõn, vẻ mặt phần đa là thờ ơ, trầm tĩnh.

Cậu ấy là 1 trong thiếu niên im lặng, xinh tươi, bởi chẳng thể rỉ tai, buộc phải phần nhiều thời khắc phần lớn là trầm ngâm mỉm cười.

có nhẽ sống trong góc nhìn bạn khác đó là một khiếm khuyết, mà trong mắt tôi thì lại khác biệt.

vì trầm tư, nên cậu ấy vẫn không phải như phần nhiều bàn sinh hoạt nữ cùng tuổi một ngày dài bàn thảo này đó làm bằng mình ta thù ghét, nghìn bài một điệu phim thần tượng, cũng trở nên khác với Anh chị học nam hèn mọn nhưng luận bàn về hoa khôi lớp bên, hồ hết nữ chân dài lõa thể bên trong tập san.

Cậu đó & toàn bộ tổ ấm khác lạ, tĩnh lặng, trầm ngâm mỉm cười như thể đóa ngọc lan trắng ôn nhu nở rộ bên cửa sổ.

Tôi không nhịn đc mà tranh thủ các giờ lỏng lẻo bên trên lớp lén lút giới thiệu cậu đấy, cậu ấy luôn luôn trang nghiêm nhưng viết bài, mi mắt dài nhưng xum xuê trầm thấp buông xuống, độ cong gò má lòi ra vẻ nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần, tầm mắt lạnh nhạt nhưng rơi vào trên sách giáo khoa.

giáo viên không biết hiểu cậu đấy giải đáp câu hỏi, kéo theo, thầy cũng chưa đã từng phát âm tới tôi. Sau khoản thời gian tan học không có bất kì ai đến bắt chuyện có cậu đó, thế nhưng đang với chúng ta nói chuyện với tôi.

có lúc tôi cảm giác ngờ vực, rõ ràng cậu ấy là 1 con người ôn hòa, lại đẹp như vậy, vì sao chúng ta khác lại ko quí cậu ấy?

Là do cậu ấy không giống có công ty chúng tôi, cái này là với gia đình bạn đề cập cho tôi biết. Cậu ấy là quái thai, họ đang nhắc như thế, lúc đề cập câu đó phía trên mặt hầu hết là xem hay & khinh miệt.

Đọc thêm list truyện đam mỹ ngược

Chỉ bởi vì cậu đó chẳng thể thì thầm, cần cậu ấy đó là quái thai sao?

Vậy vì sao trong câu chuyện cổ tích Nàng tiên cá, hoàng tử các ưng ý nhưng mà yêu quý nàng?

Tôi chẳng thể hiểu rõ quyết tâm của chúng ta, tôi vẫn muốn đc rỉ tai cộng cậu đấy. Thoạt nhìn cậu đó tương tự ngơi nghỉ phía bên trong 1 trời đất khác vậy, thực hiện bằng gia đình không như không nhịn đc mà sinh lòng hiếu kỳ.

lúc đầu tôi toàn bị cậu đó trầm tư từ chối, đưa tờ giấy sang thì lại không tồn tại đưa trở về, cậu đó đều vứt vào trong ngăn kéo, cũng không có ý định xem qua.

tiếp đến tôi lại viết hơn nữa, cậu đó cũng biến thành khuyên bảo một đôi câu, đột nhiên tầm mắt cũng rơi trên mình tôi.

Tôi thật sự khôn xiết vui.

Trong lớp, công ty chúng tôi luôn gia hạn phương thức giao lưu trầm ngâm như thế, cậu đấy không có khá nhiều lời, chữ viết lại thanh thoả, vững chắc, cực kỳ đẹp đẽ. Tôi dấm dúi rước tất cả các tờ giấy mà cậu ấy viết ghi lại, kẹp trong một quyển sách bài tập mà tôi chưa dùng tới.

Vào giờ giải lao, có lúc tôi đang cùng mấy anh bạn cộng lớp đi đá bóng, ý tưởng phổ biến đơn giản của 1 đám đã nằm phí trong cái tuổi dậy thì dồi dào tinh lực số đông là mấy chiếc như vậy, nhiều lúc bọn họ cũng sẽ tự dưng nhắc tới Cận Sở, ngữ khí không sao tuyệt được, bọn họ đều cảm thấy cậu đấy bự lên quá dịu dàng êm ả, tính phương pháp lại âm trầm, lại còn là 1 thành viên gia đình câm, chẳng biết thì thầm.

Tôi chưa bao giờ bọn họ là từ đâu nhưng mà cho ra Tóm lại vậy đó, dưới cái nhìn của tớ, cậu đó chỉ nên 1 không đủ niên tầm thường, chỉ do vận may không đảm bảo yêu cầu chẳng thể rỉ tai, như thế nào tương đương loại kiểu tính cách thức âm trầm mà họ nhắc kia.

Tôi sở hữu bảo là tôi không tồn tại chu đáo lắm, họ lại thân mật lí giải tôi: “Cậu đừng nên thân cận có nó quá, có khi cũng biến thành quái thai ấy.”

Tôi cười đáp lại, mà là tổng cộng không đặt trong tâm.

Tôi mang cậu đấy là hàng xóm, sống cộng 1 con phố, hai nhà cách làm nhau cùng lắm chỉ có mấy bước đi.

thành thử ngoại trừ gặp gỡ nhau nghỉ ngơi trường, chỉ với mang tâm mà nói, chi tiết thể dành ra 1 đoạn thời gian nhì người ở riêng mang nhau.

hàng ngày cậu đó gần như là đi bộ đến trường, có những lúc tôi thức dậy sớm, thì có thể gặp mặt cậu ấy sinh sống đầu phố. Trường hợp thức dậy trễ, cũng có thể nửa đường đạp xe chạm mặt đc cậu đấy. Nếu như thời gian còn sớm tôi đang xuống xe dắt bộ, cùng cậu đấy đi đến trường.

bởi vì gặp mặt nhau hơi nhiều, đề nghị cậu đấy cũng sẽ chấp nhận, chào hỏi tôi. Trường hợp tôi tạm dừng cộng cậu đấy đi bộ, lúc đi lên sườn núi cậu đấy cũng tận lực bước chậm rì rì lại ngóng tôi.

thông thường cậu đó những là 1 mình, vai đeo ba lô, cúi tốt đầu xuống, bước đi không nhanh ko chậm trễ. Có những lúc trong tay cầm 1 ly sữa đậu nành ấm, hay là cắn một chiếc bánh bao. Tầm mắt lạnh nhạt, thẳng tắp rơi vào bên trên đường.

Tôi hỏi cậu đó tại sao ko đi xe đạp, còn nếu không biết tôi rất có thể dạy cậu đó. Nhưng cậu đấy chỉ lẳng im nhìn tôi, lắc từ chối.

Tôi chả biết không đồng ý là mang ý gì, tôi hỏi cậu ấy: “Hay là các bạn chở cậu đến lớp nhé?”

Cậu đấy chần chờ rất mất thời gian, rốt cục cũng khe khẽ đồng ý.

Coi thêm list Truyện ngôn tình sủng

Cậu ấy thật sự hết sức nhẹ, nếu như không đề nghị là tôi luôn cảm nhận ra một tẹo lực đạo nhẹ nhõm siết chặt góc áo của tớ, thì tôi còn ước ao hồ nghi không biết có nên bởi tôi đạp xe quá nhanh bắt buộc sẽ cho rớt cậu đó ở bên đường rồi không.

Động tác của cậu đấy luôn chế ngự & xa lánh, luôn luôn chỉ siết một mảng bé của góc áo kia, dù rằng trong tim tôi vô cùng mong muốn cậu đấy có thể gần cận có tôi hơn một xíu, dẫu vậy không có gan mở miệng.

Cậu đó chính là người trong gia đình trầm mặc, an tĩnh như thế, giống cậu đấy tự cách biệt phiên bản thân mang quả đất này bằng một tầng sa mỏng tanh, suốt trong quãng không có ai quan sát thấy đc, tinh khiết tự tại sinh sống trong một khoảng không không giống.

Tôi giới hạn xe trước cổng trường, cậu đó từ trên xe bước xuống, tự nhiên đi bên trái tôi.

“Cậu lên lớp trước đi, gia đình bạn đi giấu xe ngừng ngay tức thì đi lên.”

Cậu ấy lắc đầu, 1 bước cũng không rời.

công ty chúng tôi cùng nhau đi che xe, 1 trước một sau đi đến lớp.

Trong lớp mình đến cũng sẽ sắp đủ, tới cửa là đã có thể nghe nhìn thấy phần đông tiếng hò hét ồn ào bên trong, tiếng cười đề cập và âm thanh ồn ào chen lẫn nhau.

Tôi nghĩ tới cậu đấy vô luận là thời khắc làm sao đều an tĩnh, cho mặc dù cho là ở phía trong 1 đám bạn ầm ĩ huyên náo thì chỉ với liếc mắt một chiếc lập tức có thể để ý tới cậu.

Phát ra ánh nắng oắt con, hầu hết ko hợp.

Tôi nhẹ nhàng thở ra một tương đối.

cô giáo còn chưa xuất hiện đến, tôi mở ngăn lôi ra cúi đầu mua sách giáo khoa, chợt khuỷu tay bị đụng nhẹ một cái.

đây là lần đầu tiên cậu đó chủ động viết giấy cho tôi, bên trên giấy chỉ vỏn vẹn hai chữ:

Cảm ơn.

Tôi thật tình mà ghi thêm vào dưới cái chữ của cậu:

không đề xuất cảm ơn.

Cậu đó chần chờ một chút, rồi viết xuống:

Cậu hoàn toàn có thể nói chuyện.

Tôi trả lời:

thành viên không có ý để cho người không giống nghe nhìn thấy.

Cậu ấy mím môi cười rộ lên, lộ ra 1 niềm vui mang chút tính trẻ nít tinh nghịch. Thoạt nhìn như thể 1 đứa trẻ ăn dềnh dàng.

chạng vạng tôi đạp xe đưa cậu ấy tới trước thành phầm, mùa đông trời tối sớm, mới hơn năm giờ đèn chạm màn hình đang như máy sáng lên, sắc trời đang sắp tối rồi, nhà nghỉ ngơi bao phủ bắt đầu lập lòe ánh nắng sinh sống bên trong, chỉ mang nhà cậu ấy đã bất minh.

Quả nhiên là cậu đó làm việc một mình.

Tôi lại nhớ tới hầu hết lời nhưng láng giềng nói, cậu ấy vẫn luôn đơn côi, quạnh quẽ vậy đó.

Cậu ấy từ phía sau nhảy đầm xuống, một tay cầm rước quai cặp sách, chuyển phiên người đối mặt mang tôi.

“Hẹn hội ngộ.”

nhắc thì nhắc như thế, nhưng tôi sẽ đứng tại chỗ ko nhúc nhắc.

Cậu đó đợi trong tích tắc, nhìn thấy tôi không tồn tại ý định quay đi, nghiêng đầu nghi vấn, đôi mắt trong trẻo nhìn tôi, ko đề cập lời làm sao.

rút cục vẫn là tôi bỏ quên, cậu đấy chẳng thể thủ thỉ.

Cậu đấy thấy tôi đứng lặng ko nhúc nhắc, nâng tay đề xuất lên, ngón tay trỏ hướng trán của mình tải, tiếp nối đầu ngón tay hơi cong, thật nhanh nhưng mà búng một chiếc.

Cậu đấy thực hành siêu nhanh, có thể không xong xuôi hầu như động tác này, nhưng tôi cũng chỉ nhìn sáng tỏ được đông đảo động tác này. Một tý cũng không hiểu chuyện gì vẫn xảy ra.

Cậu ấy cũng không tồn tại giảng giải, chỉ nên nhìn tôi cười cười, lại lộ ra lúm đồng bạc nhợt nhạt, tiếp đến lập tức quay mọi người vào nhà.

Tôi đã đứng hóng cho tới khi buồng của cậu đó sáng đèn new rời khỏi.

Ánh đèn màu sắc cam rét mướt.

ngơi nghỉ mẫu khu phố này, nhà tôi đó là 1 hộ không như tối đen như mực không một ai ngơi nghỉ. Bố mẹ tôi nói quanh năm không có trở về, tôi thiếu hiểu biết họ dọn nhà thực hiện chiếc gì, trái lại chúng ta cũng đâu có làm việc. Nhưng họ chưa bao giờ giảng giải cho tôi biết.

tiếp đến tôi cũng không tồn tại hỏi. Tôi chỉ với thu thập số hành lý thật là ít oi, dẫn theo mèo của bạn, chuyển đến 1 thị trấn new, nhà mới, tổ ấm … mới.

trong nhà chỉ có 1 nhà bạn một mèo nghỉ ngơi chung, như thế nào có thể phát âm là gia đình?
Chúc bạn đọc truyện đam mỹ người đẹp ngu vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *